Wednesday, January 22, 2014

Đạt bỏ lửng không tiếp, chợt nghĩ chẳng nên đùa dai khiêu khích

Đạt bỏ lửng không tiếp, chợt nghĩ chẳng nên đùa dai khiêu khích người yêu trong lúc này làm gì! Chuyện vắng mặt vừa qua quả chàng có lỗi với nàng. Lẽ ra phải gởi điện tín báo nàng biết mình kẹt dự đám tang nhà họ Trần để nàng khỏi lo lắng mong đợi. Vì bận và bị choáng váng bởi câu chuyện dị thường ghê gớm của bạn nên chàng đâm quên khuấy mất. Khi hai người đã ngồi yên trên gác hiệu ăn, Hoàng Đạt chậm rãi mở đầu : - Sở dĩ anh vắng mặt bất thường trong những ngày vừa qua là vì... Chàng hạ giọng kể lại chuyện đám tang phụ thân Trần Dũng cùng điều bí ẩn về thân thế của bạn cho nàng nghe. Ngọc bích càng lúc càng thêm sửng sốt đến nỗi Hoàng Đạt phải mấy phen ra hiệu nhắc nhở nàng mới không kêu lên vì xúc động trước diễn tiến của câu chuyện. - Trời! Chẳng khác gì chuyện thần thoại trong cổ tích! Nếu chẳng phải do anh kể chắc em đã cho là... bịa! Thật kinh khủng! Như vậy, theo anh nghĩ phải chăng những chuyện ly kỳ về tiền thân tiền kiếp con người là có thực? Nàng lộ vẻ băn khoăn hỏi người yêu. Hoàng Đạt nhăn trán nghĩ ngợi, nhìn nàng bâng khuâng : - Thực hư phải chờ xem sao! Khoảng đầu tuần tới Trần Dũng sẽ lên đường đi tìm... dĩ vãng, theo chúc thư lập nguyện của Tằng tổ phụ tức là... tiền thân của anh ấy! Có lẽ anh cùng đi với Dũng! Mong em hãy giữ kín chuyện này! Trước khi kể cho anh nghe, Trần Dũng có yêu cầu anh hạn chế tiết lộ ra ngoài, tránh dư luận phiền phức! Ngọc Bích khẽ gật, ngó chàng đăm đăm : - Anh sẽ đi với anh Dũng ư? - Đi để giúp anh ấy một tay! Anh từng qua lại vùng Tây Bắc nhiều bận nên thạo đường hơn Dũng! Hoàng Đạt giải thích tiếp : - Đó là do anh tự nguyện! Tình bạn giữa đôi bên khiến anh chẳng thể để một mình Trần Dũng xông pha trên vùng núi biên thùy đầy bất trắc, e không khéo anh ấy gặp chuyện rủi ro dọc đường trước khi tìm được... Xứ Ngàn của “người yêu từ kiếp trước”, xong việc anh sẽ trở về. Ngọc Bích cúi đầu suy nghĩ. Nàng biết Trần Dũng là người bạn trai chí thân với Hoàng Đạt, đồng thời cũng rất quí mến chàng. Câu chuyện lạ lùng về thân thế Trần Dũng khiến nàng cảm thấy mình bị lôi cuốn ghê gớm. Lại nữa thâm tâm chẳng muốn người yêu rời xa mình theo bạn dấn thân vào cuộc viễn hành đáng lo ngại đó. Nàng vụt quyết định rất nhanh trong đầu, buông gọn : - Em sẽ cùng theo anh! Hoàng Đạt ngửng mặt dòm sững người yêu, tưởng chừng nghe lầm : - Em bảo sao? - Bảo sẽ cùng anh “hộ tống” anh Dũng tới gặp... bà chúa Ngàn! Ngọc Bích rành rọt nhắc lại ý nàng, miệng mỉm cười hóm hỉnh, chừng thú vị khi thấy chàng kinh ngạc. Hoàng Đạt yên lặng nâng cốc uống cạn một hơi, giây lâu mới nói : - Táo bạo đấy! Chắc em chưa hình dung hết những khó khăn trong chuyến đi của bọn anh! Này nhé... Bằng giọng ôn tồn chàng phác họa cho người yêu thấy những nỗi gian khổ, hiểm nguy sẽ phải đương đầu dọc đường, khó tránh! Qua kinh nghiệm bản thân chàng từng trải qua trong những tháng năm giang hồ lưu lạc trên mạn ngược! Từ những chuyện thông thường ở các cùng “ma thiêng nước độc” như bệnh tật, phong thổ khí hậu, thú dữ... cho tới kể cả nạn cường sơn đạo tặc, thảo khấu lục lâm hoành hành cước bóc, bắt người đem bán v.v. Nghe qua Ngọc Bích chẳng chút nao núng, điềm nhiên : - Nhưng đã có anh bên cạnh, việc gì em phải sợ! Nếu giả như chạm trán bọn phi tặc, mình anh đủ mạnh bằng... một đội binh rồi! Huống chi anh Trần Dũng cũng là tay “có nghệ” bản lãnh chẳng tầm thường! Còn em, anh quên em đã từng tập võ Nhu Đạo rồi sao! lại được thụ giáo chân truyền với anh bấy lâu, đâu dễ bị kẻ nào... bắt nạt! Vẻ tự tin nơi cô tiểu thư bướng bình khiến Hoàng Đạt thầm kêu khổ. Chàng cố tìm cách loại bỏ ý định liều lĩnh của nàng : - Cứ cho là vậy đi! Tuy nhiên... còn hai cụ ở nhà? Chẳng khi nào các cụ chấp thuận một cuộc phiêu lưu như vậy! Chưa tính đến trường hợp Trần Dũng không đồng ý và trách anh là kẻ... nhiễu sự! Hãy nghe anh, Ngọc Bích! - Chuyện xin phép gia đình em sẽ thu xếp ổn thỏa! Anh khỏi bận tâm! Còn về phần Trần Dũng, em nghĩ anh ấy chẳng nỡ phản đối sự có mặt của em trong chuyến đi! Nên nhớ, nếu anh đi vì bạn thì em cũng có quyền đi vì... chồng sắp cưới! Để mình anh đưa Trần Dũng tới “Xứ Ngàn” em chẳng yên tâm tí nào! Lỡ như có cô nào ở đó phải lòng Hoàng Đạt của em... thì nguy to! Nàng nheo mắt nhìn chàng cười nụ, Đạt lảng tránh ánh mắt soi mói của người yêu, kín đáo thở dài. Chàng chợt nhận ra dường như mình đã sai lầm khi tiết lộ với người yêu về chuyến đi sắp tới. http://1003xemphim.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment